Bao nhiêu thì đủ?

1.

Em 22 tuổi, làm nghề lái tàu đưa khách du lịch tham quan sông Hậu, chợ nổi Cái Răng.

Em làm việc 7 ngày một tuần, từ 5 giờ sáng đến 9, 10 giờ đêm, tùy theo giờ khách nhậu xong thì về. Lương mỗi tháng em được 1 triệu 800 ngàn (gần $90), ngày nào nghỉ thì bị trừ 60 ngàn. Tháng nào có nhiều khách du lịch, chủ thưởng thêm cho em một trăm ngàn.

Lương lãnh bao nhiêu, em về đưa hết cho mẹ. Mỗi ngày đi làm, mẹ cho 50 ngàn tiền cữ ăn sáng và ăn trưa, tính luôn cả tiền cà phê và thuốc lá. Tối về ăn cơm nhà “nên không tốn.” Em nói vậy, tui nghĩ bụng “cơm gạo buổi tối không mua bằng tiền chắc?”

Em không có bạn gái, vì “nếu đi chơi với bạn gái, trong túi phải có ít nhất một trăm ngàn đổ lên, em không có đủ số tiền đó nên thôi.” – “Không có bạn gái thì làm sao cưới vợ?” – Em cười hiền lành, “Đó là chuyện ba mẹ tính. Kêu em cưới ai thì em cưới người đó. Không cãi.”

‘Em có dự định đổi công việc để có thêm nhiều tiền không?” – “Dạ không. Em thích công việc này. Em thích lái tàu đi đây đó. Lái tàu không bị bụi bặm, không kẹt xe. Tối em cũng xuống tàu nằm ngủ, vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.”

“Lúc lái tàu, nhìn lên đường lớn, thấy người ta chạy xe, đi chơi, em có thấy thích không?” – “Lúc nào thích lắm thì em báo trước với chủ một tuần để xin nghỉ một ngày, rồi mượn xe honda của cậu Út lái đi chơi. Chạy xe chỉ được mỗi cái là nhanh hơn lái tàu, nhưng đông đúc quá.”

Trên hành trình ra chợ nổi có lúc máy tàu đứng khựng, em nói ngay, “bịch nilong cuốn vào chân vịt.” – “Rồi làm sao?’ – “Để em gỡ nó ra.”

Em rời tay lái, đi về cuối tàu, cởi áo, thò nguyên cái đầu và nửa người xuống lòng máy. Dĩ nhiên lúc ngóc lên là một cái đầu và nửa người ướt sũng. Em lắc lắc mái tóc cho khô và nhanh nhanh mặc áo vào. Tiếp tục ngồi vào tay lái. Không một lời phàn nàn. Chỉ cười.

Tôi nhìn em, thầm nghĩ, “bao giờ thì tôi mới học được cách không hề buông một lời than vãn và biết bằng lòng với cuộc sống như em nhỉ?”

Em quay sang nhìn tôi, mỉm cười, trong vắt, bình an.

2.

Em tốt nghiệp khoa Giáo dục công dân, ra trường đi làm cô giáo dạy môn Giáo dục công dân tại một trường trung học ở quận 5.

Vì là trường lớn ở nội thành nên em cũng được hưởng lây thêm khoảng phúc lợi của trường là 700 ngàn một tháng. Cộng cùng lương, mỗi tháng em cũng được ngót nghét 2 triệu rưỡi (khoảng $125)

Em lấy chồng. Em sinh con. Chồng em kiếm tiền cũng không khá hơn gì em.

Không có cơ hội kiếm chục triệu từ chuyện dạy thêm như thầy cô Anh, Toán, Lý, Hóa, hay Văn, em cũng mất luôn cơ hội được dạy tăng tiết cho những môn thi tốt nghiệp như Sinh, Sử, Địa, cũng không vớt vát được những lúc được chia thêm tiền trông coi sân bãi như thầy cô Thể Dục, em chỉ còn thấy mình may mắn khi kiếm thêm được một chân dò bài buổi tối cho học sinh tại một trường dân lập, 2 tối một tuần.

Người ta trả công cho em 50 ngàn cho mỗi buổi dò bài 2 tiếng. Nhưng em phải mất tổng cộng cả 4 tiếng cho cả việc chuẩn bị đi và về cho để có 50 ngàn đó.

Có tối em vừa dắt xe vào nhà, chồng em bế con ra đón. Con trông thấy mẹ đòi được mẹ ẵm ngay.

Chồng em vỗ về, “Để mẹ nghỉ chút con, mẹ mệt cả buổi tối để có được 50 ngàn đó con à!”

Em thèm thuồng ao ước mua được đôi giày giá 160 ngàn, mua được cái giỏ xách đi dạy hơn 200 ngàn.

Tôi thoáng nhìn đôi giày Valentino và chiếc giỏ LV của một cô giáo cùng trường với em, thầm nghĩ, “Đã có bao giờ tôi ước ao…”

3.

Đứng trước ngôi nhà đúng như địa chỉ đã cho nhưng ai cũng thoáng khựng lại không dám bấm chuông ngay, bởi “đây là nhà hay công ty, nếu là nhà thì sao mà nó to quá!”

Trong ngôi nhà đó, chị chỉ ở đúng ba vị trí: phòng chị ngủ, bàn vi tính chị ngồi, và thỉnh thoảng là chiếc xích đu ngoài sân.

Chị có thứ mà mọi người mơ ước: sự giàu sang. Mà thói đời, người có tiền thì có quyền. Mà quyền lực của đồng tiền thì vô biên.

Tiền chị kiếm ở VN mỗi tháng hơn mức lương của hai đứa nhà báo ở Mỹ như tôi cộng lại.

Chị giàu. Chồng chị còn giàu hơn gấp…, phải gấp bao nhiêu nhỉ, tôi không đoán được.

Anh luôn miệng nói, “tiền chứ có phải là vỏ hến” nhưng tôi nhìn tiền anh nhiều như vỏ hến thật.

Tôi đã thầm ước, “Phải chi tôi chỉ kiếm được bằng nửa tiền chị có hằng tháng. Phải chi anh là anh ruột tôi, để tôi có được cái nhà ‘house’ dù chỉ cần bằng 1/3 giá trị căn nhà anh đang có, dù rằng cái mà anh cho em ruột mình trị giá hơn 2/3 cái nhà như anh.”

Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương hơn 5 tháng tiền lương tôi cộng lại nằm trên tay chị, tôi nhìn những trang sức chị vẫn mân mê mỗi ngày, tôi không biết ước giá, trừ khi chị nói.

Tôi nhìn quanh căn nhà, nhìn chiếc xe hơi, nhìn những vật trang hoàng.

Rồi tôi hỏi chị, “Chị có thấy mình hạnh phúc?”

“Có, vài tháng. Cho đến lúc chị có bầu.”

Con chị giờ đã 13 tuổi.

Vẫn nơi chiếc ghế chỗ bàn máy tính, mắt vẫn nhìn vào một trò chơi “game,” chị nói tiếp, “Em có thấy lúc nào chị cũng cười không?” Tôi nhìn chị, không trả lời.

“Cười không có nghĩa là vui. Cười để ráng sống.” Chị vẫn nói, không cần nhìn tôi.

Dù là nói vậy, trước ngày ra đi, tôi đã thấy chị bật khóc khi được anh đẩy từ phòng ngủ ra ngồi vào chiếc ghế nơi bàn máy tính.

Tôi vòng tay ôm vai chị. Chị càng khóc nấc. Nhưng chị cũng trấn tỉnh lại rất nhanh.

Chị có một ước ao: chị sẽ lại đi được trên đôi chân của mình, chứ không phải chỉ ngồi 3 chỗ như hiện nay.

Tôi thầm nghĩ, “Cuộc đời, như thế nào là đủ, cho mọi ước mơ?”

About Ngọc Lan

Tui là đứa hay khóc, dễ khóc và khóc dai. Nhưng đồng thời, tui cũng là đứa ương bướng đến độ lì lợm. Tui là đứa thích chuyện, kể chuyện, và nghe chuyện. Nhưng đồng thời, tui cũng là đứa rất lười nói chuyện. Tui là đứa nhớ dai nhớ lâu, ít càu nhàu Nhưng tui cũng là đứa mau quên, chóng quên và quên hết. Hehehe Sau cùng, Tui là Lan ù. Vậy thôi.
This entry was posted in Truyện và Chuyện. Bookmark the permalink.

147 Responses to Bao nhiêu thì đủ?

  1. XN says:

    ….”Tôi đã thầm ước, “Phải chi tôi chỉ kiếm được bằng nửa tiền chị có hằng tháng. Phải chi anh là anh ruột tôi, để tôi có được cái nhà ‘house’ dù chỉ cần bằng 1/3 giá trị căn nhà anh đang có, dù rằng cái mà anh cho em ruột mình trị giá hơn 2/3 cái nhà như anh.” ”
    …..
    …..
    …..
    Tôi thầm nghĩ, “Cuộc đời, như thế nào là đủ, cho mọi ước mơ?” (tri’ch)

    Hehehe !
    Bởi vậy mới có câu :”biết đủ , là đủ , chứ đợi đủ bao giờ mới đủ”
    Hoặc :”ngó lên thì chưa bằng ai , còn ngó xuống thì chưa ai bằng mình”
    Thôi thì : Hãy vui với những cái gì mình đang có , nhen bà con.

    Leave a Comment.

    Like

    • Van Nguyen says:

      Hơn nữa người ta nói ‘Giàu cha giàu mẹ thì ham, giàu anh giàu chị ai làm nấy ăn’, tui là thấm thía cái câu này và rất ghét cái câu này, mặc dù tui thấy nó đúng, đúng một cách phủ phàng!
      Có thể cô giáo với bồ cũ là người chị người em có tấm lòng rộng rãi nên mới nghĩ ‘Phải chi anh là anh ruột tôi, để tôi có được cái nhà ‘house’, chứ phần lớn tui thấy khi còn độc thân thì dễ dàng giúp đỡ anh chị em bà con, còn khi có gia đình rồi thì khó lắm á! 😦

      Like

      • Bidong says:

        Đồng ý với Hến 100%. Anh chị em thì cái gì cũng được, dính dâu rễ vào thì chuyện khác rồi! 😦

        Like

        • XN says:

          @ VN ,BĐ
          “Giàu cha giàu mẹ thì ham, giàu anh giàu chị ai làm nấy ăn”
          Đồng ý là đúng. Nhưng với tui nó không hẳn 100 %( mo”i’ 99.999999)
          Vì bản tính ngang ngạnh , tự lập và nhất là sau cuộc đổi đời 1975 ,biến mất tất cả ,kể cả tình gia đình!
          Ngán ngẩm cho nhân tình thế thái , tui bèn lẩm bẩm : Giàu Cha giàu Mẹ “còn chưa ham” , giàu Anh giàu Chị ai làm nấy ăn “.Hehe !!!

          Like

          • Bidong says:

            Đúng y chang! Cám ơn Anh XN. 🙂

            Like

          • ngoclan says:

            Không đến nỗi bi quan như vậy chứ 🙂

            Like

            • XN says:

              @NL
              Chắc tại NL “ít” nghe , thấy những cảnh đời bi đát , thê thảm của những kẻ bị rớt ngựa sau 75 bị Xã hội đạp , gia đình đá…đến nổi sau khi ra tù không có cái nhà cho lành để ở mà phải lang thang(homeless) hoặc phải ở nhà chòi hoặc chuồng trâu, chuồng vịt…Mặc dù Cha Mẹ Anh em của họ khá giả. Bởi vậy mới nói là “nhân tình thế thái”! Hic !

              Like

      • ken zip says:

        @ Mây
        “… khó vì lòng người ngại núi e sông…”

        Like

    • ken zip says:

      @ Sếp Xem
      sếp ơi, thí dụ dưới chân mình chỉ có đôi dép đứt, mình có cố gắng làm sao có được đôi dép lành lặn để sỏi đá khỏi làm đau chân không? hay là vui với cái mình có ?
      Nói chứ ốc ken rất vui với điều sếp nói lắm đó. Nhất là vui vì có sếp vẫn còn tham gia với NL’s blog, như những ACE vẫn gắn bó với nhau bao lâu nay…
      Chúc sếp và gia đình khỏe!

      Like

  2. Độc-già Texas says:

    @ Anh Xem: ” hãy đếm những ơn Chúa ban” phải không anh?

    Like

  3. Độc-già Texas says:

    chúc NL, Sư phụ và Quý vị một ngày vui

    Like

  4. Van Nguyen says:

    Khi nói về tiền bạc thì ‘Bao nhiêu cũng không đủ’ là câu trả lời cho câu hỏi ‘như thế nào là đủ’. Người quá nghèo thì ước ‘chỉ cần mỗi ngày có 2 bữa cơm ăn là kể như đủ’, khi có cơm ăn thì ‘chỉ cần có một cái nhà nhỏ do mình làm chủ là đủ’, khi có cái nhà nhỏ thì sẽ muốn nhà lớn, khi có nhà lớn thì sẽ muốn có thêm nhà để cho mướn. Cái vòng lẩn quẩn này sẽ không bao giờ ngừng, cái câu ‘ước gì’ sẽ cứ theo đuổi một con người cho đến khi họ nhắm mắt xuôi tay.

    Like

    • ken zip says:

      @ Mây
      mây nói nghe chí lý lắm. Cái ” muốn” và cái ” cần” đôi khi mình tưởng nó đồng nghĩa, nhưng nó phản ảnh lối sống của con người ghê lắm.
      Cái gì cũng muốn vơ vào, thì lấy ai đưa ra cho mình chộp lấy!
      Và khi vơ vào rồi có biết đưa ra cho người khác không?
      đó ! đó! ” …nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi…” hay không là ở chỗ đó đó….

      Like

      • sò says:

        @Anh Ốc, Hến,
        Đọc còm của Hến và anh Ốc viết, sò chợt nhớ đến sự tích con cá vàng. Lúc đầu người vợ chỉ mong có cái máng heo tốt về sau đòi làm đến Nữ Vương dưới Thủy Cung.

        Like

        • ken zip says:

          @SBQ
          công nhận Sò có trí nhớ quá tốt nha. Tui nhớ đọc cái truyện này trong Kho Tàng Truyện cổ Tích Việt Nam của Nguyễn Đổng Chi hơn ba mươi mấy năm về trước. Bây Giờ SBQ nhắc lại, tự nhiên nhớ tập sách đó ghê…
          Cuối cùng mèo vẫn hoàn mèo hén!

          Like

        • Van Nguyen says:

          Sò nhắc mới nhớ chuyện này, mà đầu đuôi thì quên tuốt tuồn tuột rồi á! heheh!

          Like

  5. Van Nguyen says:

    Câu chuyện của ‘chị’ đúng là chuyện ‘người giàu cũng khóc’, tiền bạc có thể mua được tất cả ngoài trừ sức khỏe và tuổi xuân. Hy vọng sẽ có một phép mầu nào đó đến với ‘chi’ để đôi chân của chị được hồi phục.

    Like

  6. pq says:

    Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
    Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn ?
    NCT

    Like

    • Hoàng-Hạc says:

      Rất đồng ý với Bác PQ về quan niệm nhân sinh của NCT.

      Like

    • Bidong says:

      Bác PQ có thể giải thích những câu này cho cháu được không? Cám ơn Bác. 😛

      Like

      • ken zip says:

        @ Chị Bidong
        lẽo mép chút nha chị, chắc chú PQ không giận
        Tri : biết
        Túc: đủ
        Tiện: ấy là
        Đãi: Đợi
        Hà thời: thế nào, làm sao
        Nhàn: thong thả

        Like

    • sò says:

      Biết đủ là đủ, chờ đủ, khi nào đủ
      Biết nhàn là nhàn, chờ nhàn, khi nào nhàn?

      Like

      • ken zip says:

        @ SBQ
        hay quá, Sò ơi!

        Like

      • ken zip says:

        @ chị Bidong
        ốc ken dịch theo tinh thần cà chớn câu thơ của cụ NCT như vầy nè:

        biết đủ thì vẫn chưa đủ. Đợi đủ biết chừng nào mới đủ mà đợi?
        Muốn Nhàn thì tìm Nhàn. chờ Nhàn thì biết em nào là em Nhàn mà chờ?

        Like

        • Bidong says:

          @sò, Ốc: nho chùm, ý quên dịch tiếng Nho tiếng Hán, phải hỏi đến 2 người này há. Cám ơn nhiều. B. chỉ có ăn nho được thôi, vậy là đủ rồi! 🙂

          Like

  7. Gia Lum lon says:

    An gian, repost topic
    Hehe

    Like

  8. silent says:

    Chim trời, cá nước, tiền bạc nhà bank, khi nhắm mắt chẳng mang theo được gì. Điều vô giá nhất cuộc đời còn lại là sức khỏe của mỗi người. Có lòng, không sức cũng đành bó tay đứng ngó…. Thôi thì cuộc đời ngắn ngủi vô thường, cố gắng sống thật với chính mình và với mọi người. Thân tâm an lạc, hạnh phúc vững bền.

    Like

    • Van Nguyen says:

      ‘Chim trời cá nước’ thì nghe nhiều, còn ‘tiền bạc nhà bank’ tui mới nghe á! hehehe! Còn mấy đồng trong nhà bank để tui đến ôm dìa luôn để thành ‘tiền bạc nhà tui’ cho chắc ăn! 🙂 🙂 🙂
      Mặc dù tiền bạc ‘khi nhắm mắt chẳng mang theo được gì’, nhưng khi còn mở mắt thì quan trọng lắm á, hỏng có tiền làm sao mua được tiên! hahaha!

      Like

  9. Bidong says:

    Sức khoẻ là quan trọng nhất, có sức khoẻ là có tất cả. Tuy nhiên với người nghèo, ăn hôm nay lo cơm ngày mai, họ cũng không cảm thấy hạnh phúc. Thôi thì thấy đủ là đủ, vui với những gì mình có hôm nay, ngày mai có ông Trời tính! 🙂

    Like

    • Van Nguyen says:

      Người ta nói ‘Trời sanh Trời nuôi’ ‘Trời sinh voi sinh cỏ’ á! Mà khổ đời là tui ăn thịt hông hà, ăn cỏ hông có được đâu! hehehe!

      Like

      • ken zip says:

        @ Mây
        ăn cho nhiều nhiều vô 1 tí nữa, khi nào thành voi thì sẽ tự dộng ăn cỏ thôi, lo gì…

        Like

        • Franklin Dac Nguyen says:

          @Ken Zip,

          Lâu quá không có dịp đá qua đá lại chọc ghẹo ông bạn, nhưng vẫn thường xuyên theo dõi bạn viết bài rất tới, rất hấp dẫn. Đang lo cho ban, không biết “Ông Isaac” đã gõ cửa nhà bạn chưa vậy? Hy vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với bạn cùng gia đình.

          Like

        • Van Nguyen says:

          Ngày tui thành voi thì có người thành con tép á, chờ đó đi! 😦

          Like

    • jp says:

      Sức khoẻ là quan trọng nhất NHƯNG chưa chắn có sức khoẻ là có tất cả. Điển hình là tui : sức khoẻ “dồi dào, sung mãn”, nhưng lại không có “xu hào rủng rỉnh” để đi dự đại hội còm sĩ vào tháng 7 vừa rồi. Hic!! 😦

      Like

      • Bidong says:

        Lần trước không đi được thì có lần sau, đi đâu mà vội, mà vấp phải đá mà quàng phải chân, đời còn dài mà phải không GP? j/k
        Mỗi lần đại hội là sẽ gặp một số người khác nhau, chỉ có cô giáo là giống cho mỗi lần, nhưng nếu mình thấy đủ thì nó cũng đủ! 😛

        Like

    • ken zip says:

      @ Chị Bidong
      làm ông trời cũng khổ quá hén chị. Ai nói làm ông trời sướng đâu ta! Vậy mà có nhiều người cứ muốn làm trời hông hè…
      Ốc ken đồng ý với chị 5/5.

      Like

  10. Van Nguyen says:

    ÔC ui, bão thổi ÔC tới đâu rùi? 🙂

    Like

    • ken zip says:

      @ Mây
      Bão thổi mây tới nơi mây muốn tới rồi…
      nói chứ hôm nay tui đi làm nửa ngày, dìa nhà lo cho 2 thằng nhóc, o thôi nó quậy sập nhà thay cho… bão…

      Like

  11. jp says:

    Ba câu chuyện ba bài học “nhớn” cho…..?

    1. AN PHẬN bởi vì : “Em thích công việc này. Em thích lái tàu đi đây đó. Lái tàu không bị bụi bặm, không kẹt xe. Tối em cũng xuống tàu nằm ngủ, vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.” (ngưng trích)

    2. AN PHẬN bởi vì: “em chỉ còn thấy mình may mắn khi kiếm thêm được một chân dò bài buổi tối cho học sinh tại một trường dân lập, 2 tối một tuần.” (ngưng trích)

    3. AN PHẬN bởi vì: “Cười không có nghĩa là vui. Cười để ráng sống.” (ngưng trích)

    Không biết “trích” gi hơn. 😉

    Like

  12. Doan says:

    Đồng ý với grandpa. Có sức khoẻ mà không có xu dính túi thì cũng ..buồn, nhưng có xu mà không có sức khoẻ thì cũng như không . Cho nên, cuộc đời mãi là một vòng lẫn quẩn, và câu hỏi “bao nhiêu thì đủ” sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời chính xác. Đủ hay không cũng chính ở lòng minh, mình hài lòng với những gì mình đã và đang có lẽ cũng là đủ ????

    Like

    • jp says:

      Vì thế cho nên, tui, xin tuyên bố rằng thì là, bất cứ khi nào, nơi đâu, làm gì, là ai, mà tui có tí tiền còm và chút sức khoẻ của người u60 là sẽ “….tới bến sáng về sớm nằm……chờ chết”. hahaha 😆 😆 😆

      Like

      • Trùm Sò says:

        TS đọc cái còm của anh JP mà hiểu thì chết liền … haha.

        Vì không hiểu nên đoán mò: anh JP chắc nói là có chút tiền còm và có chút sức khỏe thì anh đi đêm tới bến với một chị chim cánh cụt, chị nào cũng được, ở đâu cũng được, rồi sáng mò về nhà chờ “bộ nội vụ” xử … tử??? Yeah, cứ dzậy đi, “thà một phút huy hoàng rồi ngủm củ tỏi…” hehe.

        Ủa mà sao phải “under 60” mới được? Chẳng lẽ 60 chẵn như GLL thì hết xí quách sao? NCT 73 cũng còn sung mờ. Anh JP kỳ thị … sức khỏe à nghen.

        Like

        • jp says:

          Trùm Sò là “Trùm của các Trùm” cho nên ngon lành còn hơn……lẩu hải sản. Mọi điều TS thông suốt hết tất cả. Nói là không hiểu nhưng thật ra hiểu hết mọi sự.
          Tui còm là còm cho mình tui thôi. Cho nên tui u60 thì nhận là u60. Tui nghe nói là có các bậc tiền bối u90, u80 vẫn còn sung lắm. Qua TS tui mới biết là GLL mới tròn 60 chẵn. Nhìn hình GLL kỳ đại hội vừa rồi tui nghĩ chắc cỡ u50.

          NCT 73 là ai dzậy?

          Like

          • Trùm Sò says:

            Đó là sư tổ của TS trong môn phái mê gái. Hehe. Ông này 73 tuổi lấy nàng hầu non, đêm động phòng nàng hầu hỏi chàng nhiêu tuổi, chàng nói, “Ngũ thập niên tiền nhị thập tam.” Hehe.

            Like

  13. ken zip says:

    tui thấy chữ” Đủ” sao mà nó mênh mông quá, không biết thế nào là đủ, là thiếu.
    Tui nghĩ ngay cả ông NCT khi nói câu mà chú PQ đã trích cũng không biết đâu là bến, đâu là bờ của sự đầy đủ.
    Vì khi mình còn nghĩ dến chữ” Đủ” thì vẫn còn cảm thầy thiếu thốn.
    Vì đời sống là sự tiến triển không ngừng , mà muốn tiến tới và phát triển thì phải đòi hỏi rất nhiều thứ. Vậy mình đã biết đích để dừng lại là đâu chưa mà nghĩ đến rửa tay gát kiếm !
    Theo tui, khi có chín thì phải tìm thêm 1 cho chẳn chục. Không khi nào tự cho mình đầy đủ hết, lúc nào cũng phải thấy túng thiếu.
    Để chi ? Để mình phải nổ lực làm cho chính mình có nhiều hơn cái mình cần đến, lúc đó mình mới có thể giúp đỡ cho nhiều người hơn .
    Vậy thì:
    Khi nào mình thấy đủ cho chính mình thì vẫn chưa đủ. Phải tạo nhiều hơn cái mình đủ mới gọi là đủ.
    Tui viết nhiêu đây đủ chưa vậy?

    Like

  14. sò says:

    Nếu như học được cách buông bỏ mọi thứ để cho tâm được bình an, cuộc đời như vậy đã là đủ rồi.

    Like

  15. ken zip says:

    @ Mr. Franklin Dac Nguyen
    Cám ơn anh Frank ( ốc ken quen gọi anh như vậy, chịu được thì chịu, o thì làm gì nhau thì làm đi hén! hề hề) có lời khen và thăm hỏi, quý quá chừng. Hông biết bão Isaac nó thổi hay sao mà lỗ mũi ốc ken nó nở như trái dưa hấu rồi.
    Bão nó biết có ôc ken ở đó, thay vì nó ghé vô nó thăm, nó quẹo đi chỗ khác rồi anh ơi.
    từ ngày anh bỏ đồng minh đến giờ, ốc ken te tua như cái mền rách với Hến và nhiều ACE trong đây nữa. Một mình TB Ngao không đủ tương quan lực lượng ( ông này cứ đòi cõng chạy hông hè, chưa tiến đã thấy lùi). Còn thầy Lý cứ chờ trận địa ngưng tiếng súng ổng mới tò tò đi lượm xác ốc ken.
    Tui chờ ông anh trở lại, mình bày bình bố trận, 4 anh em mình sức mấy ngán con cháu của 2 Bà hén!
    À, còn cái vụ viết lách, ông anh tượng tượng như vầy nè: NL’S Blog là phi thuyền đời mới, cô giáo là phi hành trưởng, các ACE là các phi hành gia tài cao vòi vọi. Ốc ken là đồng chí Phạm Tuân mang đôi dép lốp hùng dũng bước lên tàu VU TRU ( chữ của nhà thơ Bút TRe). Nhiêu đó anh Frank biết ốc ken còn phải cố gắng đến nhường nào rồi hén…
    thân chúc anh và gia đình vui , khỏe nha!

    Like

    • Tâm says:

      @ốc:  hahahah……”thầy Lý cứ chờ trận địa ngưng tiếng súng ổng mới tò tò đi lượm xác …”.   Bởi vậy nhiều khi tui thấy tui là người thiệt thòi nhất ở đây.  Có đề tài gì hay, ACE bàn từ sáng, đến lúc Lý tui nằm dũi cẳng đọc thì hết ý còm.  Lời hay ý đẹp ACE nói hết rồi…hehehe

      Like

      • Bidong says:

        @Ngọc-Nam-Tâm: vậy thì vô sớm, vô lẹ thì sẽ không mất quyền lợi và có đủ giờ để nói hết những lời hay ý đẹp muốn nói trước khi nó run-out! 🙂

        Like

        • Tâm says:

          @chị Bidong:  thọt keyboard không lại mấy thầy đó.  Gì đâu mà anh Ốc làm liền tù tỳ bấy nhiêu còm.  Ai chạy theo kịp?  Gặp mình bị ngọng chử nghĩa nửa….hehehe

          Like

      • Van Nguyen says:

        Lời hay ý đẹp mà thầy Lý làm như kẹo để trong hũ, ai tới trước bóc trước ai tới sau bóc sau, ai tới trễ thì hết! hehe!

        Like

  16. ken zip says:

    @ Cô giáo
    Cậu lái tàu là một người có tấm lòng tốt. Vừa hiếu hạnh, vừa thuận thảo, vừa siêng năng và hồn nhiên. Nhưng tui thấy cậu ta không có tinh thần cầu tiến, an nhiên tự tại, có ý sống như lục bình, nổi trôi theo từng cơn nước ròng nước lớn. Nói ra điều này không ngầm ý chê bai hay chỉ trích, chỉ thấy tiếc cho 1 người hiền, hiền quá đỗi.
    Nếu sống chỉ cho riêng mình thì “ không hề buông một lời than vãn và biết bằng lòng với cuộc sống” là một điều rất tốt. Nhưng cậu còn rất trẻ, còn có mẹ, sau này sẽ có gia đình riêng và tương lai sẽ ra sao ? Không phải là 1 gương sáng cho con cái noi theo, tui thiển nghĩ như vậy đó!
    ***
    Tui về Viêt Nam chuyến vừa rồi, phương tiện di chuyển chính là Taxi. Từ khách sạn đến nhà thân nhân có 6 cây số, mỗi chuyến tốn khoảng 60 ngàn chưa kể tiền tip.
    Với số tiền đó tui thấy là phải chăng, không có gì là phàn nàn cả.
    Bây giờ được biết có 1 cô giáo phải mất 4 tiếng vừa chuẩn bị, vừa dò bài để có được 50 ngàn, chưa kể phải xa chồng xa con mới có bao nhiêu đó. Bất nhẫn quá, thương tâm quá. Tui thấy tui tiêu xài trên nỗi cơ cực, khổ đau của người khác mà tui không hay, không biết.
    160 ngàn, 200 ngàn là bao nhiêu đô hỡi quý vị ! Ao ước đó đối với chúng mình có lớn lắm không? Nhưng sao tui lại thấy đó là niềm mong ước không bao giờ với tới vậy. Ôi chao ! Lại một cảnh đời…
    ******
    Một người có tất cả, từ tiền tài, địa vị, danh vọng… Thử hỏi còn đòi hỏi, ao ước gì hơn nữa. Mấy ai trong chúng ta có được hạnh phúc như vậy .
    Nhưng, lại một chữ nhưng oan nghiệt, mơ ước bình thường như bao người bình thường khác là được đi đứng, chạy nhảy trên chính đôi chân của mình thì lại là 1 điều viễn mơ, nếu không muốn nói là bất khả thi.
    Đánh đổi tất cả mọi thứ đang có để được biết cảm giác đi chân đất chung quanh nhà như thế nào, để được nghe mùi cỏ non mát rượi dưới chân khi đi dạo quanh vườn ra sao, tui nghĩ “ cuộc đời như thế đã đủ cho mọi ước mơ…”

    Like

    • Van Nguyen says:

      Về câu chuyện của anh thanh niên lái tàu, tui cũng nghĩ như ÔC, có thể bây giờ anh chàng cảm thấy an phận, nhưng khi có vợ có con, anh chàng sẽ bắt đầu cảm thấy cái gì cũng không đủ. Cũng như ÔC nói, có thể mình thấy đủ cho mình nhưng mình vẫn muốn có thêm để giúp đỡ những người xung quanh.

      Like

  17. Van Nguyen says:

    Câu chuyện của cô giáo ước có tiền để mua đôi giày giỏ xách làm cho tui ngồi nghĩ lại có bao giờ tui ước có tiền để mua gì chưa ? Chắc là phải có chứ hé, nhưng ước gì thì quên mất rồi. Tui chỉ biết là từ khi tui có gia đình có công ăn việc làm, tui không còn nói câu ‘ước gì tui có tiền để tui mua cái này cái kia’, mà tui lại hay nói ‘nếu tui có tiền tui sẽ cho người này để họ làm cái này, hoặc cho người kia để họ làm cái kia’. Như vậy có phải là tui đã có đủ những gì cần có! 🙂

    Like

    • ngoclan says:

      Tui thì không mơ ước giàu sang chi hết. Tui chỉ muốn là khi tui muốn mua cái gì, xài cái gì, làm cái gì, thì móc bóp ra có tiền trả, có tiền xài, đơn giản vậy thôi á. Nhưng mà hỏng có được gì hết trơn, hehehe

      Like

      • Trùm Sò says:

        Mơ ước kiểu gì mà quá xá dzậy trời. Mơ cục đá cỡ bằng cái trứng gà thì lụm ở bluenile.com rồi móc bóp trả cái rẹt. Mơ chiếc Mẹc AMG thì bấm mấy clicks ở carsdirect.com rồi xòe thẻ chà một cái, có người mang xe tới tận nhà. Mơ cái nhà ở Crystal Cove, kêu gã RE agent tới, móc bóp (Hermes) đưa cái check trống biểu chủ cũ dọn ra cho mình dọn vô. Hehe. Mơ kiểu này thì quá xá cỡ thợ mộc rồi cô giáo ơi. Hèn gì không có được gì hết trơn là phải.

        Like

        • ngoclan says:

          Hehehe, bởi vậy mới nói 🙂
          Tui cũng thử mơ có túp lều tranh ở Hồ Tây, bên trong có 2 trái tim vàng cỡ tim voi, mà ngay cả nhắm mắt mơ cũng không được luôn ông Trùm ơi 🙂

          Like

          • gia lum lon says:

            @NL
            u60 mà còn đang phải lụm lon ở tam giác vàng , chỉ mong có cái võng nằm ở hiên chùa. Đúng là người viết lách có trí tưởng bay bổng như mây xanh và túi , tim không đáy 😛
            hehe
            @TS, JP
            Con tui trên 30 rùi mấy cụ 😛

            Like

        • Van Nguyen says:

          Nếu tui là một bà tiên ban điều ước cho người khác, nghe cô giáo ước kiểu này chắc tui trở thành bà điên á! Chời ơi chời ước mơ này kêu là ‘ước mơ không bờ bến’! heheheh!

          Like

  18. Tâm says:

    Theo định nghĩa đủ của tui là khi mình có đủ cho tất cả mọi thứ mình cần và một ít còn lại cho những gì mình muốn.  Tui đang cố gắng để nhắc nhở bản thân mình rằng ngay bây giờ, tui có đủ. Đủ để trang trải các nhu cầu cơ bản của g/đ tôi, 

    Lúc còn trẻ và có sức khoẻ, muốn phấn đấu để vươn lên tui nghĩ rằng không có điều gì sai trái với mong muốn kiếm được nhiều hơn chút nửa, nhưng tôi cũng không muốn lệ thuột đồng tiền chỉ vì lợi ích của việc có “nhiều hơn”.  Nếu tiền không thực sự tạo ra một cuộc sống hạnh phúc hơn.

    Like

    • ngoclan says:

      Nói thiệt với TL chứ đến giờ này, cái gì tui cũng thấy thiếu, chỉ duy nhất một cái dư thôi.
      Đó là dư cân, hehehehehe

      Like

      • dat diep says:

        Tui củng dzậy,tới tuổi này không thiếu 1 thứ gì cả trừ thiếu nợ :0

        Like

      • Van Nguyen says:

        Vậy lóc thịt đi bán á! hahaha!

        Like

      • jp says:

        Những Họa sĩ tài danh thời Trung cổ khi vẽ các “người đẹp” không thấy có nàng nào là thiếu cân cả.
        Người Việt thì nói là: Đó là tướng phúc hậu, tướng “vượng phu ích tử”. 8)
        Tui “bói” 8) vậy có đúng không GLL/TS.

        :P:P:P

        Like

      • ken zip says:

        Tui thì khác, đôi lúc túng thiếu thì lại thấy đủ. Còn lúc dầy đủ sao tui cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó. Không thiếu cũng không đủ ,chỉ thừa thôi, thừa mỡ và đường trong máu….

        Like

        • Van Nguyen says:

          ‘Ông Nội tui ổng tên Dư mà suốt đời ổng dư hỏng nổi, đến Tía tui tên Đủ mà chẳng đủ bao giờ, đến tui tên Thừa nhưng vẫn thiếu!’ heheh! Đố ai biết được câu này ở đâu hông hé! 😛 😛 😛

          Like

  19. Joe says:

    Bao nhiêu thì đủ?
    Có lần đọc trên báo về một study thì hình như ở Mỹ gia đình bốn người ở mà thâu nhập một năm là $60,000 thì người ta happy không kém gì những người có thâu nhập $100,000 hay $200,000 gì đó (sorry, các con số không chính xác).
    Bao nhiêu là đủ cũng tuỳ theo khả năng bản,thân, hoàn cảnh xã hôi để kiếm tiền nữa. Tính sao thì tính cũng phải tính sao để ,có thời giờ rảnh cho mình và cho người chung quanh. Cứ bù đầu bù cổ để kiếm tiền mà không để ý người mình thương ngày càng có nếp nhăn trên mặt. Hay là không có thời giờ để thấy con cái ngày một lớn, hay mẹ mình ngày một già… Thì uổng lắm…

    Like

  20. Van Nguyen says:

    Hello bà con, sáng nay tui có training ‘Ngăn ngừa tự tử’ và ‘Ngăn ngừa quấy nhiễu…’, giao blog cho chị Bidong trực nghe! hehehe!
    Mà thiệt tình, tui có khi nào muốn tự tử hay quấy nhiễu ai đâu mà bắt tui đi traning chời! 😦

    Like

    • silent says:

      @Van Nguyen

      “Mà thiệt tình, tui có khi nào muốn tự tử hay quấy nhiễu ai đâu mà bắt tui đi traning
      chời!”

      Ai nói tui còn xét lại chứ VN lên tiếng là tui tin liền. Trên blog NL luôn có sự hiện diện của VN. Những điều bức xúc, ấm ức nỗi lòng đều được “vent” ra hết, nghĩa là trút hết bầu tâm sự một cách thoải mái. Thế thì đâu còn một lý do nào chính đáng để được training lớp suicide prevention. Chắc là Human resources họ gởi lộn người rồi, Chúa Phật ơi!

      Like

      • Van Nguyen says:

        Đâu có phải! Hồi năm kia tui đi coi bói, bà thấy bói phán một câu mà tui muốn cắn lưỡi tự tử ngay tại chổ đó chớ! nhưng nghĩ lại lỡ cắn hỏng chết mà lại nói hông được thì sao trời, thử nghĩ người ta chửi mình mình nghe mà mình hỏng chửi lại được thì từ lỗ tới lỗ, cho nên thôi, mua bich kẹo dìa cắn đỡ! heheh!

        Like

  21. jp says:

    @ TS,

    Tui lại đoán NCT 73 rằng thì là 73 tuổi thì chỉ có “Ngó Coi Thôi” chẳng làm gì sất.

    Like

  22. Dat D. says:

    Câu “càng già càng dẻo càng dai” là của NCT đó.Có lẻ vì ỷ mình còn”dẻo” nên chỉ sống 8 năm sau khi lấy vợ nhí !

    Like

  23. Bidong says:

    Chào buổi sáng tất cả. Hôm nay tự dưng tui có job mới, trực blog! Hỏng biết tui có đủ sức làm không, ai muốn quậy cỡ nào cứ quậy, chiều Hến về tính sau nha!
    Tui chẳng ước mơ mua tiên hay cái gì cao xa mà tui rất ghét thiếu nợ, có bao nhiêu xài bao nhiêu là đủ rồi. Ở Mỹ này không thiếu nợ thì thiệt thòi không trừ thuế được mới chết chứ, thôi có ít ăn ít, đời sống tinh thần mới là quan trọng nhất, của cải đời này rồi cũng để lại đời này mà ra đi 2 tay không khi số mình sẽ ra đi!
    Chúc mọi người một ngày vui vẻ và đạt được mơ ước của mình vừa đủ! 🙂

    Like

  24. Ut NC says:

    Bao nhiêu thì đủ?
    1 vợ 1 chồng là đủ, mỗi gia đình có 2 con là đủ

    Like

  25. silent says:

    Sống ở Mỹ cà rịch cà tang thật ra mình không nghèo khổ đói rách. Chợt mấy hôm rồi tui lại sanh tật đèo bồng. Ước gì mình được chiếc xe Bentley như “bầu” Kiên chạy vòng vòng khu phố Bolsa thì quá đã. Đúng là nghèo mà ham thấy rõ. 🙂 🙂

    Like

  26. t.n. says:

    Là cách sống, cách nghĩ riêng của mỗi người.
    Biết thế nào là đủ khi góc nhìn về hạnh phúc khác nhau?

    Like

  27. sò says:

    Ah, hôm nay cô cô ngồi chơi cả ngày nên lên bờ lốc chơi sớm he.

    Like

  28. Bidong says:

    Xin lạc đề, nhưng mời mọi người đọc bài này nhân mùa Vu Lan:

    http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=154074&zoneid=23

    Like

    • ngoclan says:

      Chị Bidong lẹ thiệt 🙂
      Thanks chị.

      Like

    • Van Nguyen says:

      Làm cho nhiều người khóc nữa! hic!
      Không dám nghĩ tới ngày đó, không dám nghĩ tới….

      Like

    • silent says:

      @ Bi Dong & Co Giao Ngoc Lan

      Một bài viết về Vu Lan vô cùng nhân bản và có hậu. Đọc để tâm lắng đọng, chùng xuống, có nhiều điều suy nghiệm vương vấn trong đầu. Cảm ơn Bi Dong, người đã nhiều lần đi “lạc đề” trên blog NL, nhưng bài nào cũng luôn có giá trị và hữu ích cho mọi người. Mình cũng không quên cảm ơn cô giáo NL đã giúp cho những độc giả (silent) như tui có thêm niềm vui, niềm tin mỗi ngày như mãi là một ngày mới đầy lạc quan hơn. ACE ơi, ôm nay đã là Wednesday , 2 ngày còn lại cố gắng mà “lết” để có một “long weekend” cho ngày lễ Labor Day đầy hứa hẹn trước mặt.

      Like

      • Van Nguyen says:

        Phần tui chỉ cần lết thêm 1 ngày thui á! hehehe!
        Đúng là một long weekend ‘đầy hứa hẹn’, còn ‘hẹn’ cái gì thì chờ đến hết ngày thứ hai mới biết! hehehe!

        Like

      • Bidong says:

        @silent: Chúc một ngày vui. Đề nghị xách xe Bentley ra dạo phố Bolsa dịp lễ Labor’s day! 🙂

        Like

  29. Bidong says:

    Sorry, lạc đề tiếp!
    Mời mọi người thử món “HẾN” xào xúc bánh tráng!
    http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=154079&zoneid=23

    Like

  30. Van Nguyen says:

    Bữa nay tui làm việc cực nhọc, giờ này mới xong á, bây giờ đi ‘thẳng cẳng’ à, ai nói xấu tui mai tui tính, chờ đó đi! 😦 😦 😦

    Like

    • Bidong says:

      @Hến: Đừng lo, tui không thích món này, tui không có ăn Hến đâu! Hồi xưa Cathy chê tên này, ai biểu lấy chi! 🙂

      Chào buổi sáng tất cả. Chúc mọi người một ngày mới với đủ may mắn để có một ngày an bình. Xin cầu cho dân ở New Orleans được mọi sự may mắn để vượt qua cơn bão Isaac an toàn và ít thiệt hại nhất! 😦

      Like

      • Van Nguyen says:

        Vì sự nghiệp giang sang nên phải lấy cho đủ đào đủ kép á! heheh!
        Dọn qua AZ ở cho bảo đảm, không động đất không lụt lội không mưa bão.

        Like

Leave a comment